TRUYỆN CHỦ ĐỀ TRƯỜNG MẦM NON

Tháng Chín 19, 2017 9:17 chiều

 

THỎ TRẮNG ĐI HỌC

Một buổi sáng trời trong xanh, Thỏ trắng mặc chiếc áo mới tung tăng đến trường. Cậu được mẹ đưa vào lớp của cô giáo Hoạ Mi.

– Mình chào các bạn ! – Thỏ trắng vừa nói vừa nhún nhảy đôi chân

– Chào Thỏ trắng! Cả lớp đồng thanh nói.

Mẹ thỏ trắng gật đầu chào cô giáo rồi vội vã bước ra khỏi lớp. Thỏ trắng kêu to:

– MẸ đứng lại!

Rồi cậu chạy đến dang hai tay ngăn không cho mẹ đi. Cô giáo Hoạ Mi đến gần, vỗ về Thỏ trắng:

– Nào, mình sẽ cùng mẹ vào lớp để xem các bạn nhảy múa nhé!

Cô nhìn mẹ Thỏ trắng, ra dấu mời bà cùng vào. Thỏ trắng nhanh nhẹn chạy đến chọn ngay một vị trí ngồi cạnh Sóc nâu và kéo mẹ cùng ngồi. 

– Vâng, mời chị ngồi phía sau để xem các cháu học! Cô Hoạ Mi vui vẻ nói.

Cô đến bên cây đàn để ở góc phòng, tiếng nhạc nổi lên. Các bạn trong lớp say sưa hát và còn cầm tay nhau nhảy múa. Đôi chân Thỏ trắng nhún theo điệu nhạc, cậu cũng muốn hoà vào các bạn nhưng đôi chân vẫn chưa nghe lời cậu. Bạn Sóc chạy đến rủ Thỏ trắng:

– Mình cũng chơi chung nhé!

Sóc cầm tay Thỏ trắng đưa ra vòng tròn đến bên các bạn. Thỏ trắng vừa nhún nhảy vừa hát nho nhỏ và dần hòa nhịp cùng các bạn. Thỏ trắng cảm thấy rất vui.

Ngày thứ hai, Thỏ trắng rụt rè nhìn vào lớp xem có Sóc nâu không. Khi thấy Sóc nâu đang chăm một chậu cây cảnh trong lớp, cậu đến gần và nói:

– Mình cùng làm nhé!

Hai bạn say sưa làm nhiệm vụ trực nhật. Có tiếng kêu ” Thỏ trắng đâu?” Cậu ngước lên, tay vung vẩy làm cho chậu cây rời khỏi kệ và một tiếng “xoảng” . Chậu cảnh bị vỡ rồi. Thỏ trắng sợ quá, khóc oà lên…

Cô giáo Hoạ Mi nghe tiếng khóc liền chạy đến hỏi:

– Có chuyện gì thế? Sao Thỏ trắng lại khóc?

Sóc nói:

– Con lỡ tay làm vỡ chậu cây, bạn sợ nên khóc, cô ạ!

Cô giáo bảo:

Các cháu hãy mang chậu cây ra vườn trồng lại, còn chiếc chậu vỡ cô sẽ mang bỏ đi nhé!

Hai bạn nhanh nhẹn cùng làm. Thỏ trắng nhìn Sóc với đôi mắt ngấn lệ:

– Cám ơn bạn nhé!

Chiều về nhà, Thỏ đến bên mẹ và thủ thỉ câu chuyện sáng nay. Mẹ bảo:

– Ngày mai con hãy nói với cô giáo điều bí mật này nhé!

Thỏ bảo:

– Con không dám đâu mẹ ạ!

Thỏ mẹ vẫn nhẹ nhàng:

– Con phải dũng cảm lên. Biết lỗi và nhận lỗi con sẽ tự tin hơn ngay.

Sáng hôm sau, Thỏ trắng đến trường với khuôn mặt lo âu. Câu rụt rè đến bên cô giáo:

– Thưa cô, con đã lỡ tay là vỡ chậu hoa!

Cô Hoạ Mi nhìn Thỏ, ngạc nhiên:

– Thì ra không phải Sóc nâu làm vỡ à?

Thỏ trắng bật khóc:

– Là tại con ạ, con sợ lắm!

Cô Họa mi ôm Thỏ trắng vào lòng và nói :

– Không, con rất ngoan. Cô có phần quà này cho con.

Thỏ hỏi :

– Con được quà ư ?

Cô Họa Mi cười và đưa ra một chiếc hộp vuông vắn. Cô bảo :

– Thỏ hãy mở ra đi !

Thỏ lúng túng, mở mãi chưa được. Sóc nâu đến bên :

– Mình giúp bạn nhé !

Sóc mở nắp hộp quà. Trong đó là một chiếc chậu xinh xắn. Chúng reo lên :

– Thích thật, chúng con sẽ gieo hạt, trồng cây cô nhé !

Nói rồi, chúng cầm tay nhau chạy ra vườn trường cùng các bạn chăm sóc vườn cây của lớp. Kể từ hôm nay, Thỏ trắng ngày nào cũng mong ước đến trường để được học và khám phá bao điều mới lạ. Đến lớp, Thỏ trắng còn có bạn bè và cô giáo Họa Mi thật đáng yêu. Thỏ trắng đi học ngoan lắm đấy! 

——-

Mèo hoa đi học

Mèo Hoa có cái đuôi dài rất đẹp. Lúc nào Mèo cũng chăm sóc , chải chuốt cho cái đuôi của mình . Mèo rất thích mọi người để ý và khen cai đuôi đẹp của mình .Bạn Nai cũng khen: 

– Cái đuôi của cậu đẹp thật. Tôi cũng thích đuôi dài , đẹp nhưng khốn nỗi đuôi của tôi lại ngắn tủn. 

Mèo rất thích và hãnh diện . Nhưng niềm vui vừa chợt đến thì Mèo Mẹ nói: 

-Ngày mai con phải đến trường để học cùng các bạn. 

Mèo Hoa nghĩ đến trường có nhiều bạn lắm, không biết có ai khen mình không nhỉ ? ối! Nếu mà bạn nào cũng sờ vào cái đuôi của mình thì nó sẽ xấu đi mất. 

Mèo Hoa buồn bực trong lòng. Không biết phải làm thế nào đây? Nghĩ mãi, nghĩ mãi Mèo Hoa liền nói với Mẹ : 

– Mẹ ơi! cái đuôi của con hôm nay bị ốm rồi, ngày mai con không đi học được đâu . Mèo Mẹ buồn lắm. 

Bác Cừu gần đó nghe thấy Mèo Hoa than thở như vậy liền nói toáng lên rằng: 

– Tôi sẽ chữa cho khỏi ngay ! Bác Cừu vừa nói vừa cầm cái kéo đến bên Mèo Hoa . Mèo  hoa thảng thốt 

– Bác sẽ làm gì ? 

Bác Cừu nói: 

-Tốt hết là bỏ cái đuôi ấy đi 

Mèo Hoa: 

-Eo ôi! Cắt đuôi cắt đuôi thì đau lắm.Vậy thì cái đuôi lâu nay mà mình hãnh diện thì đi tong rồi. Ối! đau lắm , sợ lắm . 

Mèo Hoa liền vội vã : 

-Thôi thôi cháu xin đi học ngay thôi, Mẹ ơi con đi học đây. 

Mèo Mẹ lúc ấy rất vui vẻ nói với Mèo Hoa : 

-Con cứ đi học đi , ở trường con sẽ có nhiều bạn mới rất vui , con sẽ trở thành học trò giỏi, lúc ấy con còn hãnh diện hơn nhiều. Mẹ cũng tự hào về con.

( Bạch Dương Lan )

Bé Tom đi học

      Từ ngày khai giảng năm học mới, mọi người trong khu phố không còn thấy bé Tom – 3 tuổi chạy lon ton nô đùa khắp nơi hay khóc nhè mỗi khi mẹ đánh đòn vì không chịu ăn nữa. Thì ra cu cậu đã đi học, cậu học lớp mầm 3 ở một trường mầm non gần nhà.

Chị Vân – mẹ cậu không quên được ngày đầu tiên đi học của cậu. Tay Tom cứ níu ghì lấy chị như sợ chị sẽ bỏ lại một mình ở trường. Mắt cậu tròn xoe nhìn lũ trẻ xa lạ. Đứa thì đang khóc nhè đòi mẹ, đứa khác lại say sưa chơi đồ chơi … Cũng bình thường thôi vì hằng ngày ở nhà cậu đâu có thấy nhiều bạn nhỏ như thế này. Chỉ toàn người lớn, có mình cậu là nhỏ, thỉnh thoảng ra ngoài chơi thì cậu cũng chỉ đứng từ xa nhìn mấy em bé nhỏ xíu ngồi trên xe đẩy. Rồi cậu bắt đầu lo lắng thật sự khi chị Vân đưa đến trước cô giáo. Cậu khóc ré lên khi chị gỡ tay cậu ra để đưa cho cô giáo. 

–    Mẹ ơi, mẹ …! Cậu kêu lên thảng thốt.

Cô giáo ra hiệu cho chị về và nhẹ nhàng kéo cậu vào lớp. Chị Vân nhìn con ái ngại. Dù cậu cố sức kéo lấy mẹ và kêu khóc, chị cũng kiên quyết ra về. Khắp nơi có bao nhiêu là bạn, rồi bao nhiêu là đồ chơi đẹp nữa, nhưng sao chẳng giống ở nhà chút nào. Cậu bắt đầu khóc to hơn, khi thấy xung quanh các bạn khác cũng khóc như mình, mặc cho cô giáo dỗ dành hết lời. Nhưng có khóc thế nào thì mẹ cũng đi rồi và không thể đưa cậu về nhà được. 

Buổi chiều, khi chị Vân vừa đến cậu đã chạy vội ôm chầm lấy, khóc nức nở. Cô giáo kể: cả ngày hôm ấy, cậu cứ khóc không thôi, đến giờ ăn cậu đã đói lả nhưng cô giáo đút mãi cậu mới ăn được một ít. Tối về cậu cứ ôm lấy mẹ như không muốn rời xa. Trong giấc ngủ còn chập chờn, cậu vẫn còn thút thít không thôi.  

Lo cho con nhưng chị tự nhủ, đứa bé nào lần đầu đi học mà chẳng thế, rồi cũng sẽ qua cả thôi. Mà chị lo lắng cũng phải vì đã lên 3 nhưng Tom vẫn quen ăn cháo nhuyễn.Thường ngày Tom vốn khá nhút nhát với người lạ, thấy một em bé lạ Tom cũng không dám đến gần. Bởi thế nên chị cứ phân vân chưa muốn gửi cậu đi mẫu giáo. Mấy tháng trước chị bắt đầu đi làm, không ai trông Tom nên đành vội gửi Tom vào một trường mầm non gần nhà. Từ khi đi Tom đi học, chị thấy cậu có nhiều thay đổi. Trước đây, dù nhút nhát nhưng cậu vẫn thường lót tót đi sang nhà hàng xóm quen chơi. Rồi hễ cho ra ngoài chơi thì cậu khoái lắm, chạy nhảy tung tăng cả lên. Bây giờ, cậu chỉ thích ở nhà, cái gì cũng gọi mẹ, đòi mẹ, mỗi khi đi đâu lại ôm khư khư mẹ. Có hôm, chị thấy cậu cầm đồ chơi đập xuống bàn cậu nói bằng giọng lơ lớ chưa thành câu:

–    Rồi tới giờ học rồi … lấy sách ra … Bây giờ ngủ đi … Mẹ đón kìa … Ah mẹ cười he he nhe …

Điệu bộ của cậu sao mà giống như cô giáo. Chị Vân thấy con như thế, vừa buồn cười lại càng thêm lo lắng. Với sự nhạy cảm của một người mẹ, chị cảm nhận dường như tâm lý của con không ổn. Dù rằng từ khi đi học, Tom trầm tính và có vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo hẳn so với trước đây. Nhưng sự hồn nhiên, nụ cười toe toét thường ngày dường như không còn thấy nữa. Ít khi thấy Tom cười đùa, chạy nhảy, vui chơi với mọi người như trước đây. Khi có ai đó hỏi “Tom đi học có ngoan không nào?” Cậu chỉ lắc đầu, không nói, mặt buồn buồn.  

Đan Thu